Nỗi nhớ mênh mông

Em về, chiều ngã trên vai/ gió mang nổi nhớ vơi đầy trong tim
Nỗi nhớ mênh mông


Rồi thì
trời cũng tối đen
một mình em bước phố đêm âm thầm

Sương khuya
rét mướt lạnh căm
Đường xưa rũ lá bâng khuâng nỗi niềm

kia là
giọt mặn vô biên
phải chăng em khóc để quên muộn phiền

Tháng năm
qua cũng thật êm
Đến khi nhận thấy thì tình đã xa

Người đi
về chốn phong ba
mượn em giấc ngủ để mà trông mong

Người đi
từ thuở dại lòng
Mượn em cay đắng mà không quay về ....

Thôi đành
ngủ giữa cơn mê
Ngàn sau vẫn giữ lời thề với nhau

Tác giả bài viết: Đông Hòa Nguyễn Chí Hiệp 20.7.2012

Nguồn tin: www.facebook.com